Những dòng nhật ký này của mẹ viết ra
vào ngày thứ 30 sau khi sinh con. Nhưng đáng tiếc rằng, đây sẽ là những dòng nhật
ký cuối cùng mà mẹ mãi mãi không được viết tiếp.
Ngày mùng 1/5/2015, là ngày thứ 30 sau
khi mẹ sinh con. Giờ phút này mẹ mới đủ tỉnh táo ngồi viết tiếp những dòng cuối
cùng của nhật ký này.
Chủ nhật, ngày 29/3/2015, là ngày dự kiến
sinh của con, mẹ cùng cô bạn đi siêu âm xem bao giờ mẹ sinh. Trong lúc ngồi đợi,
con đạp liên tục như gọi mẹ vậy. Mẹ xoa bụng để cho con biết mẹ đã cảm nhận được.
Mẹ siêu âm xong, bác sĩ nói con vẫn khỏe mạnh bình thường, khả năng cuối tuần mới
sinh, mà cuối tuần không sinh thì đi kiểm tra lại. Thế là mẹ an tâm về nhà để
chào đón con ra đời. Mẹ đã chuẩn bị quần áo, tã, bỉm cho con trong niềm hạnh
phúc vô bờ bến.
Tối thứ 2, mẹ vẫn nằm chat với bố như mọi
ngày, mẹ thấy con có vẻ yên ắng lạ. Bình thường con hay quay mình hay thúc thúc
mỗi lần mẹ nằm nghỉ vậy mà giờ con lại không còn đạp nữa. Vì mới đi siêu âm hôm
qua, nên mẹ vẫn an tâm con ổn.
Sang thứ 3, mẹ có linh cảm không tốt,
nên mẹ theo dõi con nguyên 1 ngày, mẹ đi bộ, nghe nhạc to, hay uống nửa tách cà
phê nhẹ, gọi con, nhưng con yêu vẫn không đáp lại mẹ. Tới 10 giờ, mẹ chờ bà ngoại
về mới nói con không còn đạp nữa. Bà lo lắng, bắt mẹ đi bệnh viện kiểm tra
ngay. Lúc đó mẹ không dám nghĩ tới điều xấu, mẹ còn chẳng dám đi đêm hôm như thế.
Nhưng bà nói “ở nhà cũng lo không ngủ được”. Nửa tiếng sau, mẹ và bà có mặt ở Bệnh
viện. Đi qua cửa trực cấp cứu, mẹ thấy sợ. Máy nghe tim thai được áp lên bụng mẹ,
không nghe thấy gì…
Qua bên phòng siêu âm, bác sĩ kết luận
“Không thấy tim thai, rau , ối bình thường, cân nặng 3kg”. Mẹ đã ko tin vào
giây phút đó. Chỉ 1 câu nói cũng khiến tim mẹ đập liên tục. Mẹ không tin được rằng
con không còn trên cõi đời này. Nhưng mẹ vẫn nhắn tin cho bố : “Con đi rồi anh
ơi” , bố nghe vậy mà gọi lại tưởng mẹ đi đẻ rồi, nhưng không phải, là con đã bỏ
mẹ ra đi rồi. Đêm đó mẹ nằm trong viện rồi gào khóc trong đau đớn, mẹ vẫn cảm
thấy đây là sự lừa dối của bác sĩ, mẹ suy đoán lý do, tại sao chỉ 2 ngày con đã
không còn bên mẹ nữa. Mẹ đã làm gì có lỗi để ông trời trừng phạt mẹ như vậy. Bố
con và ông bà nội vội vàng về với mẹ trong đêm.
Mẹ xin lỗi, con gái của mẹ. Mẹ cứ nghĩ mẹ
mạnh khỏe là con mẹ cũng mạnh khỏe chào đời. Mẹ quan tâm theo dõi con suốt thai
kì. Mọi thứ đều bình thường, ổn định đến tận ngày dự kiến sinh của con. Nhưng rồi
chỉ ngay hôm sau, mẹ cảm nhận con không còn nói chuyện với mẹ. Con cứ lịm dần
lúc nào mẹ không biết. Mẹ xin lỗi đã không kịp thời cứu con gái. Mà bác sĩ nói
có sinh ra, con cũng không được mạnh khỏe như những đứa trẻ khác.
Có lẽ con của mẹ vẫn thương mẹ nhiều,
nên mới không muốn mẹ vất vả phải không con?
Sáng ra, nằm trong viện, nghe tiếng trẻ
con khóc lòng mẹ càng đau hơn. Mẹ mong con yêu sẽ là một thiên thần vui vẻ rong
chơi. Mẹ yêu con!!
Sau cuộc hội chẩn với rất đông các bác
sĩ, mẹ được chỉ định “Thai chết lưu tuần 40, chờ chuyển dạ tự nhiên, đẻ thường”,
“thời gian thì mỗi người một khác, có người 2 hay 3 ngày, có người thì 10
ngày”. Mẹ bần thần bước về phòng, mẹ phải mang xác con 10 ngày trong bụng, mẹ sợ,
mẹ không muốn tin nữa, sao số phận này lại tới với mẹ.
Rồi mẹ được cho về nhà nghỉ ngơi, đi bộ,
cho nhanh chuyển dạ. Tối đến, sau khi tắm rồi ăn cơm, bụng mẹ lại âm ỉ đau nhiều
hơn. Linh cảm báo cho mẹ biết con muốn ra sớm với mẹ rồi. Mẹ mừng, con yêu của
mẹ thật ngoan. Chỉ trong vòng 1 tiếng sau ,10 phút với 3 cơn co đã tới. Mẹ đau,
ngày càng đau nhiều hơn. 10 rưỡi tối, mẹ bắt đầu nằm ở phòng chờ đẻ, CTC mới mở
được 1cm, cứ 2 phút 1 cơn đau kéo dài, cơn đau dai dẳng, từng phút trôi qua lại
càng đau hơn cơn trước. Mẹ biết, con không thể thúc ra, nên mẹ phải chịu đau
lâu hơn mọi người.
Những bà mẹ khác trong phòng đã được đưa
đi đẻ hết, mấy lượt thế, vẫn còn lại mẹ vật vã, đau đớn cả tinh thần lẫn thể
xác. 5 tiếng trôi qua, mẹ vẫn chỉ mở được 5cm, rồi mẹ tự xác định phải chờ thêm
4 tiếng nữa mới mở đc 3cm tiếp theo. Mẹ lại tự rùng mình đau đớn.
5h kém, hộ sinh nói mẹ là sắp sinh được
rồi, mới đưa mẹ lên bàn đẻ. Lúc đẻ con, mẹ vẫn còn nhớ như in, hộ sinh dặn gì,
nhắc mẹ rặn thế nào. Mẹ chỉ thấy 1 màu đen trước mắt, sau 3, 4 cơn rặn là con
được chào đời. Mở mắt ra là 5h5 phút… con được 3,2kg. Mẹ thấy con nằm thoáng xa
xa với tóc đen dài, khuôn mặt tròn tròn, mắt nhắm lại, miệng mở, nhưng không
khóc tiếng nào. Lúc đó, mẹ chỉ mỉm cười nhẹ chào con yêu.
Vậy đó, ngày 2/4/2015, thiên thần của mẹ
đã chào đời như thế. Cám ơn con, thiên thần xinh đẹp. Mẹ và bố luôn yêu con!!!
Sưu tầm