Cô và anh yêu nhau từ năm lớp 9, khi đó, cả hai 15
tuổi. Cái tuổi bồng bột ấy, tình yêu ngỡ chỉ đơn thuần là thứ tình cảm
của đứa học sinh non nớt. Nhưng không, cô đã ở bên anh tới tận 10 năm sau.
Trong 10 năm ấy, giữa 2 người đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp, bao nhiêu hạnh
phúc và cả những giận hờn. 10 năm, cả hai bên nhau như thành thói quen không thể
bỏ được.
Khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã dẫn cô về nhà và dõng dạc
tuyên bố với ba mẹ: “Đây là người yêu của con”. Khi ấy, ba mẹ anh không bất ngờ
lắm vì họ đã biết mối quan hệ của hai người lâu rồi. Nhưng họ buồn, bởi lẽ gia
đình cô và anh đều nghèo như nhau thì sau này làm sao phụ giúp được cho vợ chồng
trẻ nếu chúng cần. Người lớn cứ hay lo xa như vậy…
Rồi cả hai cùng đăng kí vào một trường đại học, chỉ
khác ngành, cô học sư phạm (vì gia đình không có điều kiện để cho tiền cô đóng
học phí), anh học lập trình máy tính. 4 năm học chung trường, cả hai quấn nhau
như sam. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tình yêu đẹp như cổ tích ấy. Nhưng không như
bao cặp đôi khác, anh và cô thống nhất sẽ ở kí túc xá chứ không sống thử. Anh sợ
và cô cũng sợ, anh còn nói sẽ cố gắng giữ gìn cho cô đến ngày 2 người chính thức
là vợ chồng. Cô đã hạnh phúc và hãnh diện biết bao khi có anh.
Ra trường, trong khi cô long đong xin việc thì anh
nhanh chóng xin được vào một công ty liên doanh với mức lương khởi điểm là hơn
5 triệu. Ngày nhận được email mời làm việc, cả hai đã mừng đến nỗi nhảy lên ôm
chầm lấy nhau. Anh hăm hở đi làm, còn cô, cô vẫn tiếp tục tìm những việc làm
khác trái nghề để chống đỡ cảnh thất nghiệp.
Tháng lương đầu tiên, anh dẫn cô đi mua mấy bộ quần
áo cô thích rồi hai người đi ăn. Lần đầu tiên cô được vào một nhà hàng sang trọng
như vậy và cũng lần đầu tiên cô nhấp hương vị của một li rượu vang. Cô say, say
đến nỗi anh đưa cô vào khách sạn, biến cô thành đàn bà, cô cũng không hề hay biết.
Chỉ biết rằng, sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy anh ôm
cô trên chiếc giường trắng tinh. Anh giật mình, hoảng hốt biện minh chỉ vì mình
say quá nên không thể kiềm chế, tự chủ được bản thân. Anh vò đầu bứt tóc: “Vậy
là anh đã sai lời thề, anh đáng bị trời đánh“. Cô chỉ nhẹ nhàng ôm anh, cô bảo:
“Chúng ta đã lớn rồi, em cũng không trách anh đâu, dù sao, chúng ta đã bên cạnh
nhau hơn 7 năm rồi mà. Em hiểu anh không cố ý đâu!”. “Anh hứa sẽ đem lại cho em
những gì tốt đẹp nhất, để em không phải hối hận vì yêu anh. Và để anh không dằn
vặt bản thân vì chuyện hôm nay nữa”, anh thề. Đương nhiên cô tin, tin anh sẽ
không làm cô đau, dù chỉ một chút.
Sau đó 2 tháng, cô phát hiện cơ thể mình có những dấu
hiệu bất thường. Anh đưa cô đi khám. Cô và anh như không thể tin nổi khi bác sĩ
thông báo cả hai đã có con. Cô bàng hoàng, anh hoảng hốt, chỉ mới một lần… “Anh
nghĩ chúng ta không thể giữ đứa con này được. Gia đình chúng ta quá nghèo, em lại
đang thất nghiệp. Còn anh, anh có việc làm đấy, nhưng chưa ổn định, còn trong
giai đoạn thử việc. Em nghĩ xem, bây giờ chúng ta cưới nhau, rồi em có con thì
cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào. Chỉ tội thêm cho đứa trẻ khi chúng ta
không thể lo cho nó đầy đủ bằng bạn bằng bè”. Cô im lặng, nghe anh nói nhưng
trái tim như đang gào xé. Cô không muốn bỏ con, nó đâu có tội tình gì. Nhưng nếu
sinh ra thì sẽ như anh nói, cô, anh và cả đứa trẻ đều khổ. Thế rồi chính anh đã
chở cô đi bỏ đứa bé, chính anh đã chăm sóc cô trên giường bệnh khi cô đang đau
đớn nhất cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Sau khi mất con, cô với anh sống chung như vợ chồng
trong một căn phòng trọ nhỏ xíu tầm 15m2. Nhưng cô cảm thấy anh càng lúc càng lạnh
nhạt với cô. Anh không còn quan tâm nhiều khi cô bệnh nữa, cũng không lo lắng
quá khi cô vẫn thất nghiệp nữa. Anh cứ đi làm, tối về ăn uống rồi đi chơi. Nhiều
lần cô nói thì anh tỏ vẻ không vui, thậm chí có khi còn cao giọng: “Cô chưa là
vợ tôi mà đã bắt đầu lắm điều rồi đấy. Khôn hồn thì biết đường sống, tôi còn
nuôi cho vài bữa nữa”. Cô ngạc nhiên đến độ không thể thốt nên lời khi nghe câu
nói đó từ miệng anh, người cô thương yêu nhất. Khi đó, cô và anh yêu nhau đã 9
năm, cô đã 24 tuổi.
Cô nhiều lần bàn đến chuyện cưới xin nhưng anh không
đồng ý, khi thì anh im lặng, khi lại bảo bây giờ chưa thể cưới được, khi thì
nói thẳng vào mặt cô: “Thất nghiệp ra đấy, cưới về cạp đất mà ăn à?”. Chẳng hiểu
từ bao giờ, giữa cô và anh như tồn tại một bức tường vô hình cao ngất. Cô dần
nhận ra anh đã thay đổi. Anh đi đâu cô không được biết, anh làm gì cô không thể
rõ, anh nghĩ gì thì cô càng không thể hiểu được. Chỉ biết rằng, cô muốn một sự
đảm bảo an toàn cho tình yêu 9 năm trời của mình.
Mùa hè năm sau, cô xin được việc làm. Cô mừng đến độ
phát khóc, và người đầu tiên cô báo tin là anh. Cô đã tưởng tượng đến cảnh anh
mừng quýnh lên và chuẩn bị cho đám cưới của hai người. Nhưng mọi chuyện lại quá
khác xa với suy nghĩ của cô, làm cô như kẻ đang đi trên mây bị kéo xuống hố đen
một cách tàn nhẫn.
Hớn hở cầm tờ giấy báo trúng tuyển công chức về
phòng, cô đã không chú ý một chiếc xe ô tô đang lao tới. Cô ngã, và người tài xế
bước xuống dựng xe cô dậy, hỏi han cô đủ điều. Nhưng cô không thể nghe những gì
người ta hỏi nữa, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm một người
con gái xinh đẹp bên cạnh. Lấy hết sức, cô chạy nhào tới cửa kính nhìn vào. Anh
ta cũng tỏ vẻ hốt hoảng khi thấy cô nhưng nhanh chóng bảo tài xế lái xe đi.
Cô đứng đó, nước mắt chảy dài. Tối, anh về. Anh ngồi
xuống đối diện cô: “Anh xin lỗi, nhưng cô ta là con gái sếp công ty anh làm. Cô
ta đi du học về 2 năm nay. Cô ta yêu anh, nhưng anh không yêu. Sếp nói, nếu anh
đồng ý làm con rể sếp, sếp sẽ cho anh làm phó giám đốc, và tặng anh một căn nhà
4 tầng mặt tiền. Anh sợ cái cảnh chui ra chui vào trong căn nhà chật chội ở quê
và cái phòng trọ bé tí tẹo này rồi. Anh vẫn còn yêu em, cưới vợ nhưng anh sẽ
bên em, chu cấp cho em mọi thứ nếu…”.
Cô tát anh một cái thật mạnh bằng tất cả sức bình
sinh của mình. 10 năm bên nhau, đối với anh còn thua cả cái ghế phó giám đốc và
căn nhà 4 tầng ở mặt đường. Giờ anh còn muốn cô làm người tình của anh nữa sao.
Anh thật quá trơ trẽn. Anh bỏ đi, còn cô nằm khóc suốt đêm đó. Thế là hết.
Hai tháng sau, cô phát hiện mình lại có thai. Cô đau
đớn nhận ra, số phận mình thật nghiệt ngã, nhưng cô sẽ không bỏ con lần nữa. Cô
sẽ là mẹ đơn thân, nhưng lúc này cô không sợ. Anh đã cưới vợ và chuyển về sống
trong căn nhà 4 tầng như đã nói. Đối với cô bây giờ, niềm tin dành cho đàn ông
đã mất. 10 năm bên nhau còn chẳng tin được nhau, còn phản bội, làm đau lẫn
nhau, thì tình yêu vài năm có nghĩa lý gì nữa. Cô chỉ băn khoăn, mình
giữ con lại có phải là đúng, khi cô chỉ mới có việc làm, còn đang thời gian tập
sự, khi gia đình cô quá nghèo và cô chưa có chồng…
st