Có lần đang chạy xe qua ngã tư, tôi bị một người đàn bà vừa cố tình vượt đèn đỏ,
cắt ngang đầu xe tôi rất nguy hiểm, vừa ngoái lại chửi tôi một câu tục tĩu.
Phản xạ bản năng lúc đó của tôi là định chửi lại một câu cũng tục tĩu không kém.
Có lần được tag vào một bức ảnh trên mạng, người trong đó đang bịa đặt nói xấu một cách vô văn hóa. Phản xạ bản năng là định nói lại một câu tương tự với đám đàn bà ấy.
Cũng có lần mua vé vào khán phòng xem nghệ thuật cổ điển, mà những người tới bằng
vé mời quá ồn ào, bấm đèn pin thẳng vào mặt, gõ guốc vang vọng giữa bản nhạc
giao hưởng, và cứ đi ra đi vào suốt buổi với những nhu cầu không ai hiểu nổi,
như: đếm tiền, tìm guốc, xin ô mai, hỏi số điện thoại người quen, vén váy xem hộ
tất... Tôi cũng có phản xạ là muốn mắng họ, muốn trừng mắt, lườm cho tới khi họ
mang theo cái ví tiền thần thánh của họ đi khỏi đêm nhạc cổ điển.
Nhưng tôi đã kiềm chế được bản thân để không bao giờ làm thế.
Chỉ là, tôi không bao giờ muốn trở thành chính cái kẻ mà mình đang khinh bỉ.
Và bạn, một tuần mới bận rộn đã bắt đầu, bạn biết cách kiềm chế cơn tức, hay cơn thất vọng, cơn giận dữ của mình chưa?
Còn bao nhiêu thứ xứng đáng hơn, để mang cảm xúc của bạn đặt vào đó. Cớ sao phải dành tâm trí cho những kẻ tục tĩu, thấp kém, lố bịch, chẳng tôn trọng bạn? Thậm chí, có khi chỉ là những kẻ không viết nổi một câu tiếng mẹ đẻ cho đúng, thích tụ bầy đàn vì sợ đứng trơ ra giữa ánh sáng sẽ không nơi ẩn núp?
Nhưng tôi đã kiềm chế được bản thân để không bao giờ làm thế.
Chỉ là, tôi không bao giờ muốn trở thành chính cái kẻ mà mình đang khinh bỉ.
Và bạn, một tuần mới bận rộn đã bắt đầu, bạn biết cách kiềm chế cơn tức, hay cơn thất vọng, cơn giận dữ của mình chưa?
Còn bao nhiêu thứ xứng đáng hơn, để mang cảm xúc của bạn đặt vào đó. Cớ sao phải dành tâm trí cho những kẻ tục tĩu, thấp kém, lố bịch, chẳng tôn trọng bạn? Thậm chí, có khi chỉ là những kẻ không viết nổi một câu tiếng mẹ đẻ cho đúng, thích tụ bầy đàn vì sợ đứng trơ ra giữa ánh sáng sẽ không nơi ẩn núp?
Các bài viết liên quan: