Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Mẹ tôi!

Tí xấu hổ vì mẹ không biết chăm chút cho bản thân, quần lúc nào cũng ống cao ống thấp, đến dép còn phải đi mượn.

Tí học lớp tám, nó đã đến cái tuổi bắt đầu biết ngượng ngùng với đám bạn trong lớp. Biết nhà mình nghèo nên cũng không dám đua đòi gì. Tí chỉ sợ bọn bạn nhìn thấy mẹ, mẹ chẳng bao giờ biết chăm chút cho bản thân, suốt ngày đầu tắt mặt tối.



Mẹ đạp chiếc xe đạp cà tàng đến trường, chiếc xe lạc lõng giữa những hàng xe máy sang trọng. Mẹ cũng lạc lõng giữa các bà mẹ khác của các bạn cùng lớp, mẹ không tô son, mẹ mặc chiếc áo sơ mi cũ bạc màu, và mẹ đi đôi dép mượn…

Giữa muôn cái tên đẹp đẽ mĩ miều, nào Thanh Hương, nào Mĩ Ly, Lệ Hằng…tên Tí quê mùa đến vô cùng.

Nguyễn Thị Tí, mẹ nghĩ sao mà đặt tên xấu đến thế. Bà ngoại bảo lúc nhỏ Tí ốm yếu, nghe người ta bảo đặt tên xấu sẽ dễ nuôi nên mẹ mới đặt như vậy với hi vọng Tí mạnh khỏe hơn, thế nhưng Tí vẫn không chấp nhận vì cái tên nghe xấu quá.

Đến họp phụ huynh, cô giáo nói về công nghệ thông tin mà mẹ cũng chẳng biết là gì, mẹ quá lạc hậu. Tí xấu hổ, rồi đâm ra trách mẹ,Tí chán mẹ, Tí ước ao có một người mẹ khác trí thức, giàu có và sang trọng.

Một hôm trên đường đi học về, Tí ngã xe đạp bị trầy xước tay chân, mẹ nhìn thấy liền bật khóc, mẹ chỉ hỏi bị làm sao rồi nước mắt ngắn dài, mẹ không nói được một câu an ủi, Tí nổi cáu:

“Con bị đau không khóc thì thôi, mẹ có đau đâu mà khóc dữ vậy, mẹ nín đi, khóc lóc thấy mệt!”.

Mẹ im lặng không nói, cái tính ít nói của mẹ cứ làm Tí thấy bực, mẹ lẳng lặng đi lấy dầu xoa cho Tí.

Mẹ cũng lạc lõng giữa các bà mẹ khác của các bạn cùng lớp, mẹ không tô son, mẹ mặc chiếc áo sơ mi cũ bạc màu, và mẹ đi đôi dép mượn…

Tí thầm trách ông trời thật bất công, nó cũng xinh xắn dễ thương, học hành thì có thua ai đâu, vậy mà sinh ra nhằm gia đình nghèo rớt mồng tơi, mẹ thì lem lút , lam lũ, chẳng bao giờ nói được một lời ngọt ngào rằng “mẹ yêu con!“, hay khi biết con đạt học sinh giỏi cũng không khen một tiếng mà chỉ dặn thằng út noi gương chị mà học.

Nhìn thấy cái Thơm được mẹ thưởng cho một chuyến đi du lịch, nó thèm thuồng. Biết nhà mình nghèo nhưng nó vẫn thấy buồn, và nó lại trách mẹ…

Chẳng trưa hôm nào nó chịu ngủ cả, mẹ phải bắt mãi nó mới chạy lên giường. Nhưng nó không ngủ mà trùm chăn để đọc sách, rồi nó ngủ thiếp đi…

Xình …xịch…chiếc ô tô trắng bóng loáng dừng nơi cổng làng, người đàn bà bước xuống, đôi giày cao gót màu đen, đôi chân trắng ngà thon thả trong chiếc váy bó màu đen, áo vest cũng màu đen và mái tóc búi cao gọn gàng sang trọng.

Bà mang cái tuí xách cùng tông với màu xe. Bà bước đi, mùi giàu sang thoảng trong làn gió. Cả làng nhìn theo, bà đi đâu thế? Bà qua bờ kênh, vào nhà Tí, ai đấy nhỉ? Mắt thằng út tròn xoe, mắt Tí cũng tròn xoe.

“Đây có phải nhà bà Hoa không?”.

Mẹ đang làm bếp liền vội vả chạy ra đón khách, mẹ mang đôi dép nhựa cột đầy dây thép, quần mẹ vẫn còn xắn tới gối, áo cánh mẹ mặc thấm mùi mồ hôi mặn chát, tóc mẹ đầy tro bếp.

Một khoảng sân, hai con người đối lập nhau đến đau lòng! Tí thấy thương mẹ quá, cả đời mẹ chưa bao giờ được mặc vest, chưa bao giờ mẹ có giày cao gót để đi…

Mẹ mời khách vào nhà, bà thì thầm gì đó với mẹ. Một lúc sau, mẹ bảo:

“Tí! Ra đồng cắt cho mẹ mấy gùi rau lang!”.

Tự nhiên mẹ sai đi cắt rau lang, Tí chẳng thích, Tí còn chưa biết bà nhà giàu là ai, đến nhà Tí làm gì cơ mà, mẹ lại giục:

“Tí! Nhanh đi con!”.

Tí xị mặt mang cái giỏ rau ra ruộng, hình ảnh bà khách giàu vẫn mông lung trong đầu.

Thoắt cái, Tí quay về với một giỏ rau đầy, chiếc ô tô trắng vẫn còn trước cổng làng, Tí đặt giỏ rau xuống, lại gần ngắm nghía chiếc xe, từ nhỏ đến giờ Tí chưa được đi ô tô, chắc là sướng lắm, ghế kia chắc là êm lắm, bao giờ nhà Tí mới có một chiếc như thế? Chắc chẳng bao giờ, Tí nghĩ ngợi.

Ngay cả ông Năm giàu nhất làng cũng chưa chắc đã mua được, huống gì nhà mình cơm không đủ ngày ăn ba bữa.

“Chị Tiiii..í! chị Tí ơi!”.

Thằng cu út chạy như ma đuổi ra đồng, giọng như năn nỉ:

“Chị Tí đừng đi, ở lại với út, với mẹ nhé chị!”.

“Ơ cái thằng này, hâm vừa thôi, đi đâu mà đi?”.

Cu út chẳng nói gì nữa, chỉ biết mặt nó hớt ha hớt hãi.

“Về thôi! Khiêng rau giúp chị nhanh!”.

Hai chị em khiêng giỏ rau qua bờ kênh trước nhà, thằng út thút thít, méo oẹt:

“Bà kia, hức…bà kia nói đem chị ..hức.. đi …hức…!”.

Nghe đến đó, Tí kéo em về nhà thật nhanh để xem chuyện gì đang xảy ra. Vừa về đến nhà, mẹ gọi Tí vào, giọng nghẹn ngào:

“Tí! Đây là mẹ ruột của con! Con vào xếp đồ đi rồi đi với bà ấy!”.

Tí ngẫn người, như chưa nghe rõ những điều mẹ nói, bà nhà giàu mắt đỏ hoe nhìn Tí làm thân, Tí nhìn bà rồi nhìn mẹ, mẹ không nhìn Tí, mẹ vẫn lau nước mắt, bà khách ngọt ngào:

“Ta về đây xin mẹ con cho ta đón con đi, về với ta con sẽ có điều kiện học hành hơn, vì bất đắc dĩ nên ta không nuôi con được, giờ ta muốn bù đắp…”.

Trước mắt Tí hiện ra một khung cảnh phồn hoa đô thị, Tí được ở trong một ngôi nhà cao tầng sang trọng, có đầy đủ mọi thứ, Tí được đưa đến trường bằng chiếc ô tô trắng, Tí có một người mẹ giàu sang…

Rồi Tí nhìn lại ngôi nhà mình đang ở, mái tôn đã rỉ rét lợp trên giàn cột kèo sắp mục, mưa thì dột mà nắng thì nóng bức, vách gỗ mối mọt lỗ chỗ trông đến thảm. Chiếc xe đạp cà tàng mẹ thường đi bán rau lang nằm bên góc, chiếc xe ấy Tí cũng dùng để đi học…

Nơi Tí đến sẽ làm thay đổi cuộc đời Tí, người phụ nữ xưng là mẹ ruột kia sẽ làm thay đổi cuộc đời Tí. Chẳng phải đó là điều Tí mơ ước từ lâu sao? Nhưng mà sao Tí lại đau thế này? Nước mắt Tí chảy xuống, Tí không khóc nấc lên như mọi khi, Tí thấy nghẹn cứng nơi cuốn cổ, rồi Tí nói với bà khách:

“Không, tôi không đi với bà đâu, đây mới là mẹ ruột của tôi!”. Vừa nói, Tí vừa lấy tay chỉ vào người mẹ nghèo của cô.

Chiều buồn như chưa bao giờ buồn như thế.

“Hãy đi với mẹ của con, bà ấy là người sinh ra con, bà ấy có quyền mang con đi, và bà ấy sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ nhất” – Mẹ sụt sùi.

“Không! Mẹ là người nuôi con lớn, mẹ mới có quyền quyết định cuộc đời con” – Tí cứng đầu cãi lại.

“Mẹ chỉ nuôi giúp mẹ con thôi, vốn dĩ con không thuộc về nơi này! Con đi đi!”.

“Mẹ đuổi con đó sao?”.

“Ừ, mẹ không cần con nữa!”.

Mẹ quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Tí, vì mẹ đang nói dối, Tí biết mẹ rất đau đớn trong lòng, như cái ngày cha đi, mẹ đã cứng rắn, dứt khoác để cha đi theo người đàn bà khác mà không hề níu kéo, để rồi sau đó mẹ bị sốc và ốm, phải nằm viện gần một tháng trời, rồi mỗi lần nhớ cha, mẹ lại đóng cửa khóc một mình, Tí biết hết, biết tất cả.

Mẹ tự tay xếp áo quần cho Tí rồi lôi Tí ra đầu làng, chiếc ô tô trắng và người đàn bà giàu có đã đợi sẵn ở đó, chiếc xe nổ máy xình xịch, thằng út chạy theo khóc thảm thiết, Tí khóc đến nỗi không còn sức để kháng cự, tay mẹ mạnh đến vô cùng.

Mẹ đẩy Tí vào xe, xe đóng cửa rồi chuyển bánh, ngoảnh lại, Tí thấy mẹ ngồi ôm mặt khóc giữa đường, mẹ gầy hanh hao, tóc mẹ búi rối, mẹ mang đôi dép nhựa cột đầy dây thép.

Tí hét toán lên, đập vào cửa xe ầm ầm:

“Không! Con không muốn! Mẹ ơi!”

Tí chẳng thèm mơ đến những thứ xa hoa nơi cuộc sống giàu sang đó nữa. Tí chỉ muốn mẹ, người đã nhịn ăn để Tí được ăn no, nhịn mặc để Tí có quần áo mới đi học, người đã khóc nức nở khi Tí bị ngã trầy hết tay chân, người đã làm lụng quên cả bản thân mình vì chị em Tí. Tí thương mẹ, Tí chỉ muốn mẹ thôi!

“Mẹ ! mẹ ơi! Con không muốn một người mẹ nào khác nữa! Cho con về với mẹ! Mẹ ơi!”

Tí hét trong vô vọng, bóng mẹ xa dần rồi biến mất…

“Chị Tí! Chị Tí ơi!…”.

Thằng út nắm tay Tí lay lay, Tí choàng tỉnh giấc, vẻ sợ hãi vẫn còn trên mặt. Mồ hôi rịn ra trên trán, tóc rối lơ thơ, Tí nhảy khỏi giường chạy đi tìm mẹ.

“Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?”

Mẹ đang nhổ cỏ cho vườn cải, mẹ ngẩng lên đáp lại:

“Đây! Chuyện gì mà oang oang lên vậy?”

Tí cười ngượng nghịu, buộc lại mái tóc còn rối tung:

“Không có gì đâu mẹ, để con nhổ cỏ với!”

Mẹ mắng:

“Con gái con lứa, ngủ giờ mới chịu dậy, lười đến thế là cùng!”

Mẹ mắng sao mà yêu đến thế, bây giờ Tí chỉ sợ không được nghe mẹ mắng nữa, ở bên mẹ ấm áp và hạnh phúc quá mà sao giờ Tí mới nhận ra. Tí lén nhìn mẹ, mắt mẹ sâu trũng, nhăn nheo in hằn bao lo toan vất vả, dáng mẹ gầy, tóc mẹ búi rối…mà sao Tí thấy mẹ đẹp vô cùng, đẹp hơn cả người đàn bà giàu sang lúc nãy.

Tí muốn ôm chầm lấy mẹ, hôn lên má rồi thì thầm với mẹ rằng “con thật mang tội lỗi vì đã từng ao ước có một người mẹ khác, con đã không biết rằng mẹ đã yêu thương con đến nhường nào, con xin lỗi, thật lòng xin lỗi mẹ, con không bao giờ muốn đổi mẹ để lấy bất kì một ai khác trên cõi đời này, con yêu mẹ nhiều lắm!”

“Mẹ!”.

Tí bất giác kêu lên, muốn nói mà chẳng thốt nên những lời yêu thương từ sâu trái tim mình.

“Lại gì nữa đây”- Mẹ vẫn đáp như mọi khi.

Tí sợ một cái gì đó mơ hồ, hỏi như để dò la:

“Hồi mẹ sinh con, đau lắm phải không mẹ”.

“Ừ! Khi nào sinh con rồi cô sẽ biết!”

Tí thấy trong lòng vui đến lạ! Mây chiều sà sà ôm lấy núi, vườn hoa cải vàng ươm, mấy chú gà con quấn quanh chân gà mẹ.

Tí ước mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho mẹ, ước mẹ cũng được mặc áo vest, được ở nhà xây, và được đi giày cao gót. Tí thì thầm:

“Con đã mơ, một cơn ác mộng, mẹ ạ”.

Các bài viết liên quan: