Nếu muốn biết điều chân thật nhất của phụ nữ là gì,
hãy để họ khóc. Nếu muốn hiểu đàn ông nghĩ gì, cứ để họ say đi.
Đàn bà khi buồn
thường tìm đến những bờ vai đủ cứng cáp để họ có thể nương tựa. Còn đàn ông, họ
chỉ thích tìm đến người tình thầm lặng, những cơn say cùng tiếng nấc nghẹn
ngào. Không phải cứ là đàn ông thì phải giỏi chịu đựng và vững lòng. Không phải
là đàn ông thì lòng dạ sắt đá và không biết đến những cơn buồn. Nỗi buồn đó chỉ
có ả tình nhân của họ là hiểu rõ nhất. Cứ để họ say, họ sẽ cho bạn thấy, đàn
ông, đôi khi cũng phải được yếu lòng. Người ta hay bảo rượu bia chỉ giỏi hại đời.
Thật ra, chính nó là người bạn tâm giao, một tri kỷ, một ả tình nhân, cứ im lặng
chờ đợi những chân thành mà đàn ông không bao giờ muốn nói. Vì đàn ông đến buồn
cũng phải viện cớ lí do. Họ say rồi.
Là đàn bà, họ có thể buồn bất cứ khi nào cảm thấy yếu lòng, hoạ hoằn những bờ vai, chờ đợi những quan tâm an ủi, cho vơi đi nỗi buồn. Còn đàn ông, cứ trầm mặc, nóc trọn từng cơn say, nấc lên những nỗi buồn chất chứa. Cũng chẳng ai hay. Đàn ông chẳng bao giờ muốn ai thấy họ buồn. Nhưng cuối cùng, cũng tìm đến những đêm say, như một thói quen chực chờ bộc phát. Những muộn phiền cứ đến, những đêm nồng nặc rượu bia, những cơn say cứ thế mà thấm vào tâm thức. Cuối cùng, chỉ khi say mới hiểu, chỉ khi say mới biết, đàn ông cứ mãi huyễn hoặc chính mình về những gánh nặng trong lòng. Họ chẳng lo âu và cũng chẳng biết buồn. Say chỉ là say. Còn muộn phiền, rồi cũng qua đi. Đàn ông là thế, tìm đến hơi men như một sự giải thoát, cho lớp vỏ bọc cứng cỏi thường trực, cơn say sẽ làm lu mờ tất cả. Và ban mai thức giấc, những điều khó nói cũng thế mà tan biến. Vì trong cơn say, có bao giờ họ biết họ đã và đang nói gì? Thật ra, say chỉ là lí do đã đàn ông dũng cảm nói hết tâm tư, giải bày cảm xúc. Hãy cho đàn ông một ly rượu. Ngồi lại cạnh bên, im lặng và đợi chờ, cứ thế, họ sẽ nói cho bạn những điều đã cố giấu đi. Cuộc sống có hai thứ làm đàn ông khó che đậy những yếu mềm. Thứ nhì là cơn say. Thứ nhất, chính là đàn bà.
Là đàn bà, họ có thể buồn bất cứ khi nào cảm thấy yếu lòng, hoạ hoằn những bờ vai, chờ đợi những quan tâm an ủi, cho vơi đi nỗi buồn. Còn đàn ông, cứ trầm mặc, nóc trọn từng cơn say, nấc lên những nỗi buồn chất chứa. Cũng chẳng ai hay. Đàn ông chẳng bao giờ muốn ai thấy họ buồn. Nhưng cuối cùng, cũng tìm đến những đêm say, như một thói quen chực chờ bộc phát. Những muộn phiền cứ đến, những đêm nồng nặc rượu bia, những cơn say cứ thế mà thấm vào tâm thức. Cuối cùng, chỉ khi say mới hiểu, chỉ khi say mới biết, đàn ông cứ mãi huyễn hoặc chính mình về những gánh nặng trong lòng. Họ chẳng lo âu và cũng chẳng biết buồn. Say chỉ là say. Còn muộn phiền, rồi cũng qua đi. Đàn ông là thế, tìm đến hơi men như một sự giải thoát, cho lớp vỏ bọc cứng cỏi thường trực, cơn say sẽ làm lu mờ tất cả. Và ban mai thức giấc, những điều khó nói cũng thế mà tan biến. Vì trong cơn say, có bao giờ họ biết họ đã và đang nói gì? Thật ra, say chỉ là lí do đã đàn ông dũng cảm nói hết tâm tư, giải bày cảm xúc. Hãy cho đàn ông một ly rượu. Ngồi lại cạnh bên, im lặng và đợi chờ, cứ thế, họ sẽ nói cho bạn những điều đã cố giấu đi. Cuộc sống có hai thứ làm đàn ông khó che đậy những yếu mềm. Thứ nhì là cơn say. Thứ nhất, chính là đàn bà.
Hoàng Duy